Khi ta buồn,nụ cười cũng thấy trống rỗng,đi giữa nắng trưa mùa đông thấy cô đơn đến khó hiểu.Nỗi nhớ ào ạt,vẫy vùng,tưởng như chỉ với tay là chạm đến sâu thẳm.
Có những điều tưởng như đơn giản mà thật sự khó hiểu.Vẫn biết là đừng buồn,đừng nghĩ,đừng nhạy cảm,đừng mong manh....nhưng vẫn không thôi chông chênh.
Đông vẫn vậy,nắng ban trưa mà lạnh lẽo về đêm.Siết hai vạt khăn chỉ thấy mình nhỏ bé...lòng mình không hề bình yên chút nào.
Khi ta buồn,tâm hồn sao cứ chông chênh.Dường như nó muốn đi tìm một khoảng lặng nào đấy cho riêng mình.
Khi ta buồn,nỗi cô đơn chợt vây kín cõi lòng,một nỗi buồn vu vơ không hiểu,không biết bắt đầu từ đâu...
Những dòng suy nghĩ chợt mông lung,quay cuồng,vun vút sâu tận trong màn đêm mùa đông .Có cái lạnh giá buốt nào đấy hiện lên đôi tay không người nắm,đôi mắt buồn chạnh lòng khi một mình lang thang bước trên con phố ,tấp nập dòng người qua lại với bao đôi tình nhân tay trong tay nói cười.
Khi ta buồn,văng vẳng bên tai từng điệu nhạc buồn lắng tận nỗi lòng...